

- 01/10/2024
- 71
- 0
Con người là một loài động vật mang tính bầy đàn. Không những thế, chúng ta còn biết biến tập thể thành sức mạnh để chế ngự tự nhiên. Từ tập thể, cộng đồng ra đời, kéo theo đó là ngôn ngữ, văn hóa và xã hội. Có thể nói con người phát triển được đến ngày hôm nay là nhờ tận dụng được sức mạnh của tập thể.
Nhưng để đạt được kết quả đó, chỉ có số lượng thôi là chưa đủ. Đám đông con người vừa là sức mạnh nhưng cũng vừa là điểm yếu, chỉ cần một bất đồng nhỏ cũng có thể nhanh chóng sụp đổ. Cần thiết phải có một chất xúc tác giúp hàn gắn được những bất đồng của đám đông, biến đám đông thành tập thể cùng nhau tiến về phía trước. Chất xúc tác đó chính là người lãnh đạo.
Để trở thành người lãnh đạo được tập thể, một người cần thiết phải hiểu được đám đông. Một người lãnh đạo tài giỏi sẽ hiểu rằng để dẫn dắt được mọi người thì trước hết phải tách mình khỏi họ trước đã.
Nếu hòa mình cùng đám đông, một người có thể học được nhiều thứ, như tình yêu thương, sự liên kết với cộng đồng, hay kinh nghiệm của những người đi trước. Nhưng đổi lại chúng ta cũng có nguy cơ bị hòa tan, trở nên thụ động và bị cuốn theo trước những cám dỗ nhất thời. Muốn rèn luyện được khả năng độc lập tự chủ, có được trí tuệ để phát triển bản thân, chúng ta cần phải có thời gian rời xa khỏi đám đông. Để hiểu được họ, và cũng để nhìn lại chính mình.
Rút lui vào thế giới tĩnh lặng, bỏ lại sau lưng những tiếng vọng xô bồ, thay vào đó quan sát thế giới qua lăng kính của riêng mình, chúng ta dần nhận ra những điều mà trước giờ mình chưa bao giờ để ý đến. Đồng thời chúng ta cũng dập tắt dần đi những dục vọng nhất thời, kìm nén được bản ngã của bản thân. Không còn bị ảnh hưởng bởi sự yêu ghét, kính trọng, ngưỡng mộ của người khác, không còn khao khát đạt lấy thành tựu, tâm thức của chúng ta dần trở về với trạng thái vô vi, trống rỗng. Dần dần, tâm trí của chúng ta sẽ mở ra để tiếp nhận, để hòa mình với thiên nhiên và bản chất của vạn vật, để rồi cuối cùng có được trí tuệ thật sự.
Bằng trí tuệ vừa đạt được, người lãnh đạo giỏi sẽ cảm nhận được nhịp điệu của thời đại, giống như hiểu được dòng chảy thủy triều. Họ biến tập thể của mình, doanh nghiệp của mình trở thành một khối vững chắc như một con tàu lớn, để rồi lèo lái nó đến được thành công. Đồng thời tâm trí của họ cũng vững vàng như tảng đá, như một cái neo giúp họ định hình được mình đang ở đâu. Không còn bị ảnh hưởng bởi những đợt sóng xô bồ, những lời gièm pha đầy toan tính, người lãnh đạo giỏi sẽ nhìn vào được bản chất vấn đề, học hỏi được cái cốt lõi mà bỏ qua những thứ thừa thãi độc hại. Giả như không có cái neo này, giả như chúng ta vô tình tiếp thu những thứ dục vọng độc hại ngoài xã hội, thì thế giới tâm thức của chúng ta chẳng mấy chốc mà sẽ bị lung lay. Trí tuệ mà chỉ dùng để khiến bản thân giàu hơn, trở thành đỉnh cao mà chà đạp người khác, thì trí tuệ đó sẽ dần bị hạ cấp thành loại thông minh ma mãnh tầm thường, chẳng mấy chốc mà sụp đổ mà thôi.
Người lãnh đạo phải là người vừa có tài vừa có đức. Vừa có trí tuệ mà cũng vừa phải có tâm lý vững vàng. Chỉ có như vậy họ mới có thể dẫn dắt tập thể đến thành công, là một nhà lãnh đạo vĩ đại xứng đáng nhận được niềm tin của tất cả mọi người.